Nhờ đâu bạn biết đến website Hoa Linh Thoại của chúng tôi ?
14:08, Saturday.February 08 2025
Mà ta vẫn quên
( 31/03/2010 )
Điều chúng ta cho rằng đã quên, cho rằng mà ta đã quên, thật ra chẳng bao giờ biến mất khỏi tâm ta hết.
Tiếng thắng xe gấp kéo lê tiếng rít rợn người. Tôi ngả đập vào vai tên bạn. “gì thế’. Chiếc xe dừng lại, Khanh như chưa hoàn hồn: “Có một đống cây chắn ngang, may mà thắng kịp”. Đúng là tôi cũng thấy đống cây ngổn ngang khi vừa đổ dốc cầu. Bây giờ mặt đường vắng ngắt, vắng đến lạnh người. Đèn đường ánh sáng trắng tỏa hơi lạnh.
Tôi bảo có lẽ khúc xạ ánh đèn trên đường dốc, khiến mình thấy thế. Khanh cũng công nhận. Xe chạy chậm lại, gió thổi lạnh. Vừa đi dự đám về, gặp thêm cảnh hết hồn, khiến hai đứa như ngậm tăm.
Hôm qua mới bàn đến ai chữ tử sanh, còn đùa với nhau bảo “sanh ư! tử ư!” như có vẻ thong dong. Nay chỉ mới một chút nguy hiểm đã nghe không còn bình tâm được.
Rồi ai cũng quên những điều mình cần nhớ. Bởi mãi nhớ những gì cần quên.
Khanh cũng không nói gì đến hết quãng đường về. Bỏ tôi trước cửa, nhắn hẹn mai đến cùng đi tiễn người bạn từng chung vui buồn, lần cuối.
Có chút gì mênh mông trong hồn, cho những người bỏ cuộc. Có nhiều cách bỏ cuộc bạn ạ. Tôi nghe mình thầm nói thế.
Bạn đang đứng chông chênh bên bờ vực, muốn buông xuôi, bỏ hết. Rào cản còn không? Những đoạn đèo hiểm nguy có một con rào cản nhỏ, để lưu ý không nên đến gần. Tôi không biết bạn đến gần thế nào rồi.
Nhưng chắc rồi sẽ dừng lại bên bờ vực. Phút cuối bao giờ cũng có một lời trỗi lên nhắc nhở dù bạn đã quên lãng lâu nay.
Mọi điều dường như đống cây ngổn ngang tôi vừa gặp đêm qua, chỉ là ảo hình, chỉ là bóng khúc xạ. Như sóng nắng, như thành càn thát bà.. có đó, nhưng rồi tan biến. Cuối cùng bạn hay tôi, tất cả chúng ta đều đứng trên bãi biển vắng lặng. Những ảo hình rồi biến mất. Biển bao la như từ ngàn xưa đến giờ bạn ạ.
Điều chúng ta cho rằng đã quên, cho rằng mà ta đã quên, thật ra chẳng bao giờ biến mất khỏi tâm ta hết. Chính vậy, ngày hôm nay mới tao ngộ nhau đây, nơi góc phố nhỏ, có một tượng Phật bằng gỗ trầm hương hay chỉ bằng thạch cao, với nén hương nhẹ, đủ nhắc rằng ngày xưa có một lời nguyện rằng...
Có những điều tưởng rằng đã quên, mà ta đã quên nhưng quả thật nó vẫn nằm đó nơi một góc tâm nào đó. Chỉ cần một chút duyên cho nó là nó lại sống dậy, sống dậy để ta lại cố quên nó, biết rằng đó là điều không thể...
Cảm ơn tác giả đã cho HQT hiểu sâu hơn một điều.