Đám mây ngũ sắc bất ngờ nơi chân trời chiều, màu xanh lục trên nền trời như không thể tin được có một màu mây như thế, nếu không chính mắt trông thấy, bất ngờ đến nỗi không kịp đem máy ra nắm giữ, đẻ giữ lại một cảnh đẹp không muốn tan mất,
Nắm giữ một đám mây trong buổi chiều tàn kia, có vô lý không. Chắc rằng không. Bởi chính tâm mình đã biết bao lần nhất định nắm giữ những gì còn mong manh hơn đám mây kia.
Khi mọi cái vụt tan, mới hay rằng mình đã nắm một điều không phải của mình.
Tôi không muốn nghe hỏi: “có gì là của mình”. Tôi thật chưa muốn tỉnh cơn mê ư?
Một tờ giấy xác minh chúng ta là của nhau ư? Có thật là thế chăng, giữ được tâm luôn biến đổi kia chăng? Giữ lại nhưng gì đã nói với nhau, là minh chứng được rằng mọi cái vẫn còn đó chăng?
Em ngồi buồn bã với nhưng gì chưa thể buông bỏ khỏi đời mình, có ra khỏi đời mình, cũng chưa thể ra khỏi tâm mình.
Cái khó không phải ra khỏi tầm tay, mà chính những gì còn muốn giữ trong tầm tay. Bởi một lần buông bỏ là cắt đứt tất cả, chúng ta chưa chịu nổi cảm thức bơ vơ giữa đời!
Đám mây ngũ sắc đã tan hẳn, chúng tôi còn đứng bàn tán chặp lâu. Có cái gì quá mong manh được nhắc lại chiều nay với đám mây ngũ sắc.
Mọi cái đã thật tan rồi, sao tôi còn đứng bên trời mà thương nhớ đám mây ngũ sắc kia.
Đạm Kha
|