Hoa Đạo Pháp 01-11
01. Dòng sông, tôi gọi Tên Em
02. Sắc – Không, mỉm nụ vô cùng
03. Tọa thị phương dài
04. Không mộng hoa gầy
05. Tỉnh mộng hồn đau
06. Giã từ quán trọ
07. Từ giã con tàu
08. Hành trình lữ thứ
09. Cùng ta xuyên vũ trụ
10. Tử Thần lên tiếng
Dòng Sông, Tôi Gọi Tên Em
Tháng 12 - 2002
Dòng sông tôi gọi tên em
Nước xanh in bóng êm đềm thời gian
Nước không rẽ sóng đôi hàng
Sông nào uốn khúc bẽ bàng bờ lau
Nước ơi đừng có đi mau
Sông ơi đừng cạn cho tàu ngược xuôi
Dang rộng bàn tay lên bờ xuôi ngược
Xây lại ngân hà bên cầu ô thước
Nới rộng thời gian, làm hẹp lại không gian
Khép kín đợi chờ mong mỏi của nhân gian
Dù thương đau đừng đập vỡ cây đàn
Dù không gảy và cây đàn không lên tiếng
Dòng sông xưa sao không về một chuyến
Bến đò ngang dù lối cũ rêu xanh
Nước xưa yên lặng trong lành
Không vương sóng gợn không tranh gió lùa
Lợi danh rao bán không mua
Ngàn vàng ế ẩm dư thừa mà thôi
Nhìn trông sỏi đá lên ngôi
Ngàn xa rũ bóng lên đồi trinh nguyên
Nhìn trông thấp thoáng con thuyền
Trùng khơi sóng bạc bóng thuyền còn đây
Nhìn trông én liệng truông mây
Én chưa mỏi cánh phủ dày hơi sương
Nhìn trông loáng ánh tà dương
Gợn soi nhòa nhạt khói hương lên màu
Nhìn trông lối trước cửa sau
Cỏ cây rợp bóng con tàu lại qua
Nhìn trông ngày lại ngày qua
Thời gian nào gõ nhịp xa nhịp gần
Nhìn trông một áng phù vân
Lửng lơ khắp chốn phong trần sá chi
Trên đường tôi đã bước đi
Đừng vương cát bụi đừng suy lượng nhiều
Tôi không nói tiếng nâng niu
Tôi không lượm lặt chắc chiu giữ gìn
Tôi còn nhịp thở không xin
Đến khi lịm tắt tôi tìm bước sau
Ngàn xưa sông vẫn một màu
Trầm trầm mặc mặc ngàn sau cũng là
Từng không vọng tiếng lan xa
Cây in bóng nước hoa sa lững lỡ
Cuộc đời tôi một câu thơ
Câu thơ dù tắt, chưa mờ nhân gian
Cuộc đời tôi một âm vang
Âm vang dù tắt, không màng bóng đêm
Sông xưa đó vẫn êm đềm
Đưa tay vốc nước vãi rèm phù vân
Nghe trong sóng vỗ gieo vần
Âm theo tiếng bóng theo hình ngàn năm
Dù ai mượn tiếng thánh nhân
Tôi xin mượn tiếng thế gian tôi dùng
Dù ai oanh liệt trung trinh
Tôi xin muôn kiếp bóng hình nhỏ nhoi
Nổi trôi vạn nẻo luân hồi
Bồng bềnh muôn hướng nhưng tôi vẫn còn
Một điểm son, muôn đời xin ghi mãi
Một dấu hài, vạn thuở vẫn chưa pha
Đôi tay nâng một cành hoa
Ngàn sao lấp lánh ngân hà rụng rơi
Đôi chân một bước trong đời
Tử sinh nín thở, hết lời nỉ non
Sông xưa bến cũ vẫn còn !!!
Sắc Không Mỉm Nụ Vô Cùng
Bài nầy tôi viết vào dịp Tết Tây 2003,
Trong lúc đang thăm viếng một ngôi chùa nhỏ,
nghe tiếng tụng kinh của một vị Thầy, và quý Phật tử
trong buổi lễ hàng tuần của ngôi chùa này.
Tôi nằm nghe từ nơi chùa nhỏ
Pháp âm vi diệu của Phật Đà
Nghe như Hội Linh Sơn còn đó
Bóng thời gian năm tháng không xa
Ngày xưa Đức Phật
Dưới cội Bồ Đề
Lục thông chứng đắc
Chân lý trổ hoa
Hoa chân lý hiện sinh trên lộ trình muôn nẻo
Pháp huyền vi có mặt từ nhịp bước vạn đường
Đức Thích Ca
Đã đón nhận từ hai ngàn năm trăm năm trước
Tôi mỉm cười
dong ruổi mấy chục thế kỷ sau
Giải thoát là gì ?
Sinh tử là gì ?
Nếu không sinh làm sao có tử ?
Không luân hồi nói giải thoát mà chi ?
Có với không, thật ra chỉ một chữ
Không với có, nhận ra chỉ một lời
Chữ với lời tôi nói để mà chơi
Hèn chi Ba trăm hội thuyết kinh
mà chưa từng lên tiếng
Phật với chúng sinh
Phàm với Thánh
Tôi với người
Thật ra như một nụ cười
Nụ cười vụt tắt trên môi điểm hồng
Điểm hồng hai chữ có không
Có không rũ mặt điểm hồng còn nguyên
Sông xưa bến cũ con thuyền
Trời xanh mây trắng chim chuyền xa đưa
Đã không thì mấy cũng vừa
Có thì một điểm cũng thừa mà thôi
Ô kìa mây gió lên ngôi
Cỡi trên sóng bạc rụng rời trăng sao
Vượt từng không, phớt hồng mao
Xa in dấu ngọc cây đào trước sân
Hèn chi Đức Thích Ca bảo
Ta chưa từng sinh ra
Ta chưa nhập niết bàn
Tam vô từ đó tôi mang
Tứ đức rũ sạch trên đàng tôi đi
Tôi đi từ chỗ không đi
Luân hồi không đến ngại gì có không
Tôi đi pháp giới rỗng không
Tôi về vạn hữu hằng còn hiện ra
Tôi đi không cửa không nhà
Tôi về lầu các phong ba rêu mờ
Thì ra Đức Phật
Nói chữ Pháp thân
Ngàn sao vụt tắt
Hiện bóng phù vân
Mười phương thế giới ba ngàn
Chân lông nguyên vẹn chưa tràn phải không
Nhẹ hơn một áng mây hồng
Vô chung vô thỉ cũng đồng thế thôi
Biển sông nào khác núi đồi
Tử sinh còn ngắn hơn hồi chuông ngân
Tay cầm hạt chuỗi chưa lần
Long Hoa đã hiện, Linh Sơn chưa tàn
Ngược dòng thời gian
Đứng trên đồi vô thỉ
Vạn hữu mênh mang
Lưu tận đáy vô chung
Sắc, Không mỉm nụ vô cùng !
Tọa thị phương đài
Tháng 7 – 2008
Đạo mầu nhiệm thể từ bi
Muôn loài thấm nhuận tư nghì pháp vương
Đạo vàng nhiệm thể tình thương
Chúng sanh tắm gội sáu đường trầm mê
Linh Sơn kéo tới Tào Khê
Hăm sáu thế kỷ chưa hề đổi thay
Xa hơn, từ thuở mảy may
Hồng hoang kết tạo dựng xây phù trần
Sâu hơn, trùm khắp pháp thân
Thỉ chung khép cửa tinh lân không còn
Huyền môn vết cũ lối mòn
Trùng trùng hoa tạng điểm son vô bờ
Sắc không đôi ngả trơ vơ
Vô sinh vô trụ hư vô rợn hồn
Đưa tay bắt bóng càn khôn
Đêm tàn nguyệt khuyết vuông tròn bặt âm
Diệu huyền đạo lý thậm thâm
Không còn sinh thể mê lầm mới thôi
Phương đài tọa thị lên ngôi
Nụ hoa hàm tiếu tuyệt vời thiên thu
Không còn bóng dáng thật hư
Hỏi chi viễn mộng mây mù ngàn năm.
Không mộng hoa gầy
Tháng 7 – 2008
Người ta có mộng hoa vàng
Tôi không có mộng lang thang muôn đường
Người ta có mộng hoa hương
Tôi không có mộng nghê thường trần gian
Nên đi khắp nẻo đàng tràng
Nên về khắp chốn dọc ngang chẳng sờn
Hỏi chi góc biển đầu non
Ngại chi vết cũ lối mòn phù sinh
Ngàn xưa chiếc bóng vương hình
Ngàn sau gối mộng tự tình phiêu du
Ta còn có cả thiên thu
Ta còn có cả mịt mù thỉ chung
Đi chưa hết nẻo đường cùng
Về chưa hết nẻo điệp trùng xa xưa
Hư vô trống rỗng dư thừa
Thì ta đi mãi cho vừa lòng ta
Hoa vàng rồi cũng sương pha
Hoa hương rồi cũng la đà bèo mây
Ta không ôm mộng hoa gầy
Bờ rêu thấm lạnh xát xây úa tàn
Ta không ôm mộng hoa vàng
Một mai tím ngắt hoa vàng nơi đâu
Ta đi không trước không sau
Bước chân là mỗi nhịp cầu lại qua
Ta đi không cửa không nhà
Hành trình là chốn ta bà phiêu dinh
Khi nào kết thúc tử sinh
Thì ta chấm dứt hành trình ta đi.
Tỉnh mộng hồn đau
Tháng 7 – 2008
Trần gian thống nỗi Ta Bà
Thế gian thống nỗi trầm kha đọa đày
Mới sinh nguyên lộ trắng tay
Ngày tàn ngọn cỏ lung lay bụi mờ
Vậy mà suốt kiếp vật vờ
Nổi trôi oan nghiệt muôn bờ lao linh
Ngã nhân bào ảnh tuyệt tình
Lợi danh tráo đấu xẫu mình cùng ta
Thanh xuân vật lộn xông pha
Cội cằn tóc trắng chưa pha nỗi niềm
Đến khi hắt gió đứng tim
Buông tay nhắm mắt mới im lặng sầu
Ô hay cuộc lữ con tàu
Lại qua biết mấy sắc màu thời gian
Sao không dừng lại bên đàng
Trước khi rũ cánh lá vàng nhẹ bay
Cho ta bớt nỗi đắng cay
Cho người bớt nỗi trả vay muộn màn
Cớ chi xéo dọc xẻ ngang
Ngược xuôi cong quẹo, bẽ bàng bờ lau
Người đau như thể ta đau
Ta đau như thể người đau khác nào
Đeo chi giấc mộng chiêm bao
Bừng con mắt dậy đổ vào hồn đau.
Giã từ quán trọ
Tháng 7 – 2008
Có một ngày ta giã từ trọ quán
Nét rong rêu phủ kín quãng đường qua
Để vẽ thêm dấu vết cõi ta bà
Cát bụi bay dập vùi phơi sỏi đá
Có một ngày ta giã từ nhân thế
Đã đẳng đeo một cuộc lữ trăm năm
Tiếng thương yêu vạn hữu kết hoa đăng
Làm hành trang trên nhịp cầu sinh tử
Có một ngày ta tạ từ xe cũ
Mượn một lần dong ruổi kiếp ba sinh
Đường trần gian xây xát thể băng trinh
Cạn sinh lực xin giã từ một chuyến
Có một ngày ta về căn gác nhỏ
Đã ra đi từ thuở mới phiêu du
Bước lang thang trên vạn nẻo diêm phù
Đường quê cũ đợi chờ ta lâu lắm
Ta trở về giữa đêm tàn giá lạnh
Nhặt thời gian nhìn dấu vết đi qua
Nét rong rêu phơi tàn tạ úa già
Hình bóng cũ nhìn ta thương gió bụi
Có một ngày ta về như thế ấy
Để rồi đi thuyền vũ trụ tinh mơ
Đến và đi như bỏ ngõ bao giờ
Ta đứng lại là thỉ chung biến mất.
Từ giã con tàu
Mang một kiếp trên hành trình phiêu lữ
Ba vạn sáu gõ nhịp tháng ngày qua
Ta bước đi chưa hết cõi ta bà
Tâm còn đó những lực tàn xuống dốc
Trời đất rộng thu dần khung cửa hẹp
Nẻo tung hoành bít lối nhỏ trơ vơ
Sức bình sinh đã cạn kiệt tàn khô
Xe huyễn hóa đang thời kỳ rệu rã
Chân khẳng khiu đỡ tấm thân tàn tạ
Tay hao gầy vén bức ảnh thời gian
Mắt mù mờ nhìn không quá mấy gang
Vai co rút đâu còn ngang mấy thước
Căn phòng nhỏ chỉ ra vô lê bước
Ngồi không xong, đi dứng cũng ê mình
Cả cuộc đời xin trả lại lao linh
Ôm mộng mị gối đầu trên đỉnh bạc
Ta vẫn nghe thuở hồng hoang ca hát
Cõi thiên thu khép mở biết bao lần
Bụi phong trần góp gió đãi phù vân
Vẽ bước chân trên muôn ngàn thiên lý
Chiều xuống thấp nắng vàng rơi yếu ớt
Hoàng hôn về chim vỗ cánh bay mau
Thế thì ta xin từ giã con tàu
Kẻo phụ lòng một sân ga chuyển tiếp.
Tháng 8 – 2008
Hành trình lữ thứ
Chiều xuống thấp rừng cây nghiêng bóng núi
Gác lưng trời mây kéo ngả đầu non
Đàn chim muông mạnh cánh đuổi hoàng hôn
Đêm thôi thúc ngập ngừng khung cửa khép
Trời đất rộng thu dần vào ngõ hẹp
Bóng chiều hôm gối mộng đón trăng ngàn
Biển trùng khơi lồng lộng sóng âm vang
Ta đứng đó giữa hư vô bất tận
Gió thét núi vạt rừng khua thăm thẳm
Trăng gọi sao bóng tối phủ hoang mờ
Một mình ta đếm từng bước tiêu sơ
Đi đi mãi trên hành trình lữ thứ
Tiếng thiên thu chờ ta đó
Chốn vô tận đợi ta về
Và người em bé nhỏ
Ta dẫn bước em đi
Một điểm son không muốn tắt
Bờ không sắc chẳng đôi đàng
Linh Sơn reo gió hát
Ta khơi mạch Tào Khê
Bóng dáng em lộ diện từ vô thỉ
Vóc thân ta có mặt đến vô chung
Nhịp tử sinh gõ từng bước vô cùng
Đi đi mãi giữa đôi dòng huyễn hóa
Cõi diêm phù còn phiêu bồng muôn thuở
Thì ta đây hiện hữu đến muôn đời
Và em ơi, cùng dạo bước rong chơi
Đi đi mãi giữa thềm hoang vạn thể.
Tháng 8 – 2008
Cùng ta xuyên vũ trụ
Ta tìm lại đống tro tàn dĩ vãng
Để còn gì quá khứ những ngày qua
Đời là một giấc mơ, loang vết nhạt nhòa
Vẫn lưu dấu trong thềm hoang ký ức
Đêm canh dài, ngàn sao không muốn tắt
Ta nhìn trông cho thẩm thấu đêm thâu
Gối đầu non, nghiêng ngửa vạn tinh cầu
Duỗi góc biển, lung linh bờ ảo tượng
Nhớ ngày xưa, ra đi trên muôn hướng
Đến hôm nay, đứng cuối nẻo đường xa
Em vẫn còn đây, ta vẫn là ta
Nhưng dĩ vãng rêu mờ phơi gió bụi
Hình ảnh cũ phôi pha mờ sương khói
Bóng hình xưa phai nhạt ngả bờ cây
Máy trí não khơi nhịp kéo truông mây
Nhưng nắm bắt, mảnh phù du tan vỡ
Nếu là mộng, sao còn lưu nỗi nhớ
Nếu không thực, sao chẳng khuất niềm quên
Em vẫn nguyên trinh, ta chẳng xa em
Cùng ẩn hiện giữa bức tranh không sắc
Em không nói, ta nhìn em giây lát
Nhịp đăng trình, lại cất bước ra đi
Thế thì thôi, không cần nói năng chi
Em hiện hữu cùng ta xuyên vũ trụ.
Tháng 8 – 2008
Tử Thần lên tiếng !
Này Tử Thần, có gan thì lộ diện
Hễ có làm có chịu, mới xứng danh
Đừng thấp tha thấp thỏm, chạy loanh quanh
Lén chụp bắt mà gọi Thần sao được
Ta từng nghe khắp đông tây nam bắc
Ngươi ra tay thì hết cách tìm cầu
Vậy thì ngươi lẩn quẩn trốn nơi đâu
Có bản lãnh, hãy trườn ra ánh sáng
Dù phàm phu, ta đây đâu có ngán
Ngươi là Thần, mà tiểu tử thế sao
Vội ra tay, rồi dở chước bôn đào
Mang tiếng Thần, quá ô danh không hĩ !
Ta hỏi thật, nếu nhà ngươi biết chuyện
Bắt vạn loài phải chết, bởi do ngươi
Chết đoạn đành, chết nghiệt ngã, chết tươi
Nếu là ngươi, hãy mau mau lên tiếng
Người ta dựng biết bao nhiêu cốt truyện
Có bàn tay lông lá của Tử Thần
Hay là ai, rồi tiếm vị tiếm danh
Tranh tối sáng, phải trắng đen, ngả ngũ
Có một kẻ dáng trượng phu quân tử
Dõng dạc tuyên, làm gì có tử thần
Không một ai là thần tử thần sinh
Băng sinh tử chỉ là dòng chuyển hóa
Đừng buôn Thần bán Thánh, lòa thiên hạ
Hù nhân gian, dọa nạt kẻ nhát gan
Làm con buôn cho những kẻ manh tâm
Giả phù phép để kiềm tiền cơm cháo
Đã là Thần, thì đường đường chân tướng
Đâu có chuyện núp mái khói am tranh
Tử, tức cuối đời ; Sinh, tức chuyển sanh
Khắp sáu nẻo ba đường đều như thế.
Tháng 8 – 2008