Thơ - Văn mới cập nhật
Xuân Thi
Cảm Tác Nỗi Lòng Lưu Dân
Cảm Ơn Cuộc đời
Chúc Mừng Năm Mới 2018
Dòng ĐỜI
Tâm Thiền
Chuông Ngân
Kính mừng Phật Đản
Anh không chết đâu em
Kiếp này
Thông tin bình chọn
Nhờ đâu bạn biết đến website Hoa Linh Thoại của chúng tôi ?
14:30, Sunday.April 28 2024
Văn học Phật giáo
Nhơn Trung Hiếu Đạo Ngâm
Tác giả : Trí Huệ
Nhà xuất bản :
************************************************

Nhơn Trung Hiếu Đạo 1

Từ xa có một luồng gió lạ
Chợt se lòng buồn bã nao nao
Bên hiên nghe tiếng rì rào
Te tua tàu lá một màu xanh xanh
Gẫm cuộc đời như manh như chỉ
Vài mươi năm đúng lý chưa già
Gẫm người, xét lại thân ta
Suy đi, tính lại chẳng qua nấm mồ.
Chiều thanh vắng đơn cô một bóng
Chiếc thuyền nan lướt sóng bon bon
Bên giường hơi mẹ mỏi mòn
Nghiệm xem cái đạo làm con thế nào?
 
Chỉ một giấc chiêm bao là hết
Nửa cuộc đời chênh chếch ánh trăng
Thoáng buồn da mặt đã nhăn
Chân chim in dấu mấy lằn thu phong
Cuộc đời người long đong sớm tối
Biết bao năm tội lỗi có thừa
Chừng già bên áng song thưa
Kiểm xem đã được hay chưa an lòng?
Cha mẹ già đèn trông trước gió
Ánh lập lòe mờ tỏ giáng thăng
Công lao cha mẹ nhọc nhằn
Nuôi con khốn khó mấy lần cù lao
Tình cha mẹ làm sao nói cạn
Con thờ ơ ngao ngán lòng già
Ngồi trông những buổi chiều tà
Cháu con biền biệt chắc là đi xa
Niềm cô đơn xót xa đoạn ruột
Nhìn trời xanh trong suốt chín tầng
Mẹ, cha cực khổ muôn phần
Làm con có liệu hồn thần xét suy?
 
Chuyện làng bên lâm ly thương cảm
Có bà già tuổi tám mươi dư
Nhăn nheo vẻ mặt nhân từ
Con chừng cả chục - gia tư đủ đầy
Con trai út đắp xây gia thất
Bà tuổi già lây lất bên con
Của tài xưa chất tựa non
Bà giao cho hết chẳng còn một xu
Bà già rồi quyết tu theo Phật
Sớm với chiều phảng phất khói hương
Nhưng bà gặp chuyện oan ương
Thằng con ăn nhậu trăm đường trót hư
Trong mấy năm từ từ hết của
                    Mê số đề, gạo lúa sạch trơn
Chẳng cần tính thiệt tính hơn
Nuôi bà sợ khó, bội ơn đuổi bà.
Vợ chồng nó kêu ca nghèo túng
Bà càng già, bệnh cũng liên miên
Con dâu chửi xéo chửi xiên
Bà buồn tự tử qui tiên cho rồi.
Chắc hồn thiêng bà ngồi bên mộ
Khóc sụt sùi thố lộ cùng ai?
Đáy sâu lạnh ngắt quan tài
Chuyện đời bạc bẽo bao ngày kiếp sinh.
 
Con bất hiếu phụ tình cha mẹ
Hỏi trên đời mấy kẻ được nên?
Người khinh chẳng muốn nhắc tên
Chết đi hồn phách kề bên ngục tù.
Công cha mẹ nghìn thu ghi tạc
Dầu thân này sống thác khó đền
Tròn câu hiếu đạo thì nên
Mất câu hiếu tử than rên muộn rồi!
Ở cuộc thế vàng lôi tiền dắt
Mê tiền, tình mờ mắt người ta
Hỏi rằng ai đẻ mà ra
Cái thân tự có hay là của ai?
Người nên vóc nên vai mạnh khỏe
Nhớ ai kia sanh đẻ ra mình
Cũng trong cái cục máu tình
Thiêng liêng mẫu tử, đẹp xinh phụ từ.
 
Trong kiếp trước vô tư ta đến
Hay nợ nần cảm mến ghé thăm
Hương bay theo gió thì thầm
Nghiệp cùng tương hợp chẳng lầm chẳng sai.
Gần mười tháng mang thai nặng nhọc
Có kể ra, dạ ngọc thêm đau
Vợ chồng lòng ước dạ ao
Có con nối dõi trước sau tông đường.
*Tháng thứ nhất: cảm thương thai nghén
Mẹ bỗng dưng chợt kén đồ ăn
Vui buồn chẳng muốn nói năng
Thèm chua thèm ngọt, khó khăn quá chừng !
Biết mang thai, mẹ mừng trong dạ,
Gương mặt cha khác lạ hay cười
Hân hoan như đóa hoa tươi
Con còn trong bụng đủ mười tính toan …
*Tháng thứ hai: một hòn máu đỏ
Chợt tượng hình nho nhỏ phần đầu
Thai hành thức suốt canh thâu
Phần cha âu yếm xoa bầu vỗ an.
Thân mẹ gầy vì mang thai nghén
Khi nửa đêm còn lén thèm ăn
Giựt mình chẳng dám cằn nhằn
Cha thương con dại, ai bằng tình thâm !
*Tháng thứ ba: con nằm co quắp
Tay và chân ôm ấp quả tim;
Lấy tay rờ bụng hằng đêm,
Mẹ thầm ao ước những niềm đẹp xinh.
Vái Trời Phật bi tình độ hộ
Con mặt mày ngồ ngộ tinh anh
Cha thì rối rít vây quanh
Lắng nghe con thở nhẹ manh(1) đều đều…
*Tháng thứ tư: thấy điều hơi nặng,
Bụng lớn lên, chân cẳng mọc dài
Mẹ ăn thì phải bằng hai
Vừa nuôi thân mẹ, vừa thai rút bòn.
Tình mẫu tử lòng son tạc để
Trong bào thai khó dễ đủ điều
Chờ ngày nhìn ngắm con yêu
Ráng ăn đủ chất chắt chiu thai hành.
*Tháng thứ năm: lớn thành hình vóc,
Ở phần đầu có tóc mọc ra
                     Nằm trong lòng mẹ thiết tha
Mang thai nặng nhọc, con đà biết chi?
Riêng phần mẹ, đứng, đi hơi khó
Luôn nhẹ nhàng sợ nó còn non
Tình nào bằng mẹ thương con
Từng ly bảo vệ cho tròn những mong.
*Tháng thứ sáu: trong lòng ấp ủ,
Sợ con đau, khi ngủ mẹ nằm
Lăn qua nhè nhẹ lặng thầm
Lấy tay xoa bụng xa xăm dỗ dành.
Riêng thân mẹ cam đành khó chịu
Da xanh xao bảo bọc cho con
Gân xanh nổi những dặm mòn
Mặt mày hốc hác mẹ còn vui riêng.
*Tháng thứ bảy: phải kiêng phải cữ
Đi, nằm, ngồi nhiều dữ ít lành
Con khờ có đứa quá lanh
Đạp vào hông mẹ, điếng xanh cả hồn!
Con mấp máy cha hôn bên bụng
Ngày từng ngày đợi cũng qua mau
Thời gian như gió thổi ào
Cha đi làm lụng kiếm sao nhiều tiền.
*Tháng thứ tám: mẹ hiền não ruột
Con đủ đầy lại chuốc điều hư
Đạp đi quậy lại nhã nhừ
Con sao con lại vô tư thế này?!
Trong bào thai tháng ngày đen tối
Nằm khó khăn tìm lối nhẹ hơn
Mẹ cha khốn khó từng cơn
Mong ngày xổ dạ chẳng sờn bao phen.
*Tháng thứ chín: rối ren đủ thứ
Con chào đời lành dữ khó phân
Áo quần, tã lót, nệm chăn,
Giường nằm, than củi, thức ăn lo lần.
Còn thân mẹ muôn phần nặng nhọc
Tay chân sưng, tim óc mỏi mòn
Khớp đau, gối mỏi vì con
Từng cơn oặn ruột, lòng son rã rời.
*Tháng thứ mười: cầu Trời khấn Phật,
Ngày khai hoa cho thật bình an
Bàn thờ cha đốt hương nhang
Mẹ đau bụng đẻ, cha càng quẫn thêm.
Cơn đau dữ thót tim quằn quại
Vào phòng sanh, cha lại ngóng trông:
Đi đi lại lại ngàn vòng
Tiếng rên của mẹ - đau lòng của cha!
Ở trong bụng, con đà khó thở
Quyết vẫy vùng hoa nở nhụy khai
Đạp vào hông mẹ tím mày
Ái hà chui thẳng ra ngoài sáng choang.
Xé lòng mẹ sanh con đau buốt
Huyết dầm dề, như cuộc máu loang
Tinh cha, huyết mẹ hao mòn
Tạo ra hình vóc của con thế này.
Tuy đau đớn một ngày kinh khiếp
Mẹ vui mừng khi kịp nhìn con
Đứa này mặt phấn môi son
Sản sinh: con, mẹ vuông tròn - cha vui…
 
Phàm làm người tới lui cõi tạm
Phận làm con ai dám quên công
Thân người ai cũng có giòng
Có nguồn, có cội, tổ tông, ông bà.
Ấy vậy mà người ta nỡ phụ
Quên những ngày máu mủ tượng hình
Nói ra động chút bi tình
Mẹ già chẳng biết con mình phải không ?
Có bà mẹ thoáng trông tám chục
Chồng mất lâu, đơn độc thân bà
Nghèo nàn chẳng có cửa nhà
Sanh con được bốn gái và một trai
Có gia thất, bằng nay đầy đủ(1)
Riêng thân bà chẳng trú được đâu
Con trai thì sợ con dâu
Gái thì sợ rể câu mâu của tiền(1)
Nuôi bà già sợ phiền sợ lụy
Đùn đẩy nhau đấu lý nhường nhau
Chia ra đứa trước đứa sau
Tới bà ngã bệnh đứa nào dám nuôi ?
Thấy con cái không vui gia thất
Một mình bà quyết cất ở riêng
Thân già chẳng có của tiền
Đi làm lặt vặt hằng niên qua ngày.
Thương tuổi hạc lung lay bóng xế
Đêm từng đêm bóng quế lập lòe
Ve sầu rên rỉ lắng nghe
Cô đơn mấy chặng ai dè được sao!
Khổ cái cảnh tuổi cao sức yếu
Có người đời đàm tiếu lũ con
Ngàn năm lòng mẹ chẳng mòn
Biển hồ lai láng nuôi con trưởng thành.
Nay con dại mọc nanh mê của
Nuôi bà già gạo lúa là bao?
Mà còn tính thấp tính cao
Nuôi bà mấy bữa tốn hao quá nhiều.
Được hàng xóm chắt chiu trợ dưỡng
(1)     Nhằn nhưỡi các vấn đề về tiền bạc.
Cuộc đời bà những tưởng đã tàn
 Năm canh giấc ngủ mơ màng
Ru con khúc hát đá vàng hắt hiu:
“Gà lạc mẹ liu chiu lít chít
   Nít lạc mẹ, nít khóc tu oa”(1)
Ngoài đồng nắng cháy lưng cha
Con còn bú mẹ giấc ngà nồng say
Bàn chân cha đã chai từng cục
Tủi thân cò lặn hụp kiếm cơm
Con nằm chăn ấm nệm ôm
Gánh hàng mẹ bán, lưng còm đường xa…
Nghe khúc hát ngân nga chiều vắng
Tiếng oan trường văng vẳng từng cơn
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
         Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”(2)
“Còn cha gót đỏ như son
      Đến khi cha mất, gót con nhuộm bùn”.(3)
Bỗng một hôm, đời cùng đã đến
Cơn bệnh già hổn hển tàn hơi
Bên giường bà lão lệ rơi
Đau không thang thuốc, khắp nơi đượm buồn.
Đêm lạnh ngắt gió luồn khe cửa
Màu thời gian ánh lửa chập chờn
Tử thần đã giục tiếng đờn
Thu hồn bà lão trong cơn mệt lừ.
Phút ra đi từ từ tiễn biệt
Ôm nỗi sầu tha thiết thế nhân
Giận con hay lại giận thân?
Bà cười cõi tạm nghĩa nhân mơ hồ.
Đám ma bà tiền hô hậu ủng
Nó đâm heo đến cũng năm ba
Đứa thì gào khóc kêu la
Đứa thì kể lể xót xa quá chừng.
Tiền cúng nhiều nó mừng khấp khởi
Thỉnh thầy về nó gởi hồn linh
Mặc thầy trì chú, tụng kinh
Nó đi tiếp khách để rinh của tiền.
Chúng giành nhau quản xiên hậu sự
Chẳng bằng lòng, cự nự rùm beng
Bạc xà chập chập cheng cheng
Lữ hành viễn khách ngợi khen “hiếu từ” (?)
Che mắt thế, hiếu như thùng bể
Bà chết rồi kể lể nực cười
Mùa xuân thơm ngát hoa tươi
Có ai biết được trong người thúi hôi.
Đó những kẻ bẩn tồi hèn hạ
Xin ai đừng mặt nạ noi theo
Đời ta như gió khẽ vèo
Hành bao ác nghiệp, quả theo bên mình!
Thấy cảnh thế thua tình loài thú
Lòng quỉ ma còn trú nơi tâm
Đạo Nhân đã héo cái mầm,
Theo tiền, danh, lợi…, mãi lầm lạc thôi!
 
Trời thanh vắng, ta ngồi suy tưởng
Lũ chim non nhắm hướng đợi chờ
Mẹ đi bươn chải bụi bờ
Kiếm mồi nuôi trẻ hàng giờ nhọc công.
Thấy lũ cá ròng ròng(1) dưới nước
Mẹ luôn theo trông trước trông sau
Gặp nguy, mẹ ngậm con vào
Hết lòng bảo bọc làm rào cản ngăn.
Nhìn trên cành ánh trăng bàng bạc
Lũ dơi đùa khúc hát đường xa
Ôm con dưới bụng là đà
Bỏ trong cái túi như là của riêng.
Kìa mẹ gà quá siêng bươi xới
Nuôi đàn con đào bới tìm mồi
Dế trùng nhường lại con ôi !
Mẹ thân gầy yếu mây trôi qua đầu.
Tổ dòng dọc dãi dầu mưa nắng(1)
Đứng đu đưa mấy chặng tuyết sa
Thâm tình của một người cha
Trông con, trông vợ tháng qua ngày dài.
Tuy hùm dữ xưa nay khét tiếng
Khi kiếm tìm được miếng mồi ngon
Mẹ hùm nhường lại cho con
Con no, mẹ mới gặm bòn khúc dư.
 
Lòng thương cảm khá khen loài vượn
Tình mẫu thân khắp hướng hương bay
Công dầy cha mẹ xưa nay
Động lòng trắc ẩn của ai đoạn trường.
Có câu chuyện đáng thương loài thú
Một gia đình có đủ ba con
Vượn chồng, vượn vợ sắt son
Trên tay còn ẵm con non bú nhè…
Người thợ săn bỗng nghe chí chít
Cành cây run xúm xít có ba
Lắp tên nhắm thẳng buông ra
Vượn kia thọ tiễn kêu la thảm sầu.
Miệng ngậm chặt vào bầu sữa mẹ
Thân vượn run sắp té xuống cành
Xa con, lòng mẹ không đành
Nhỏ hai dòng lệ chảy quanh ướt đầm.
Tay run run lặng thầm vượn mẹ
Trao con khờ thỏ thẻ rên rên
Vượn cha ôm trẻ kề bên
Hiểu rằng vợ đã trúng tên khổ nàn.
Trao con xong, ngỡ ngàng rơi xuống…
Người thợ săn luống cuống chạnh lòng
Thảm thương cám cảnh trần hồng
Trước giờ ly biệt còn bồng trao con.
Người thợ săn héo hon tấc dạ
Thú mà còn rộng dạ đượm tình
Trở về giải nghệ lặng thinh
Đổi nghề lương thiện, trải tình mười phương.
Loài thú vật tri lương còn đó
Huống chi người chẳng có đạo nhơn
Ai ơi! đừng tính thiệt hơn,
Nuôi cha nuôi mẹ chớ sờn điều chi!
 
Dạy con hiếu có khi chẳng nói
Hành động ta sớm tối làm gương

Mẹ cha ôm ấp tình thương
Lòng ta hiếu thảo dọn đường dạy con.
 
Thuở xa xưa người còn ngu dốt
Mẹ cha già như cột mục chân.
Người già tốn sức đỡ nâng
Chỉ là phí của muôn phần tốn hao.
Gia đình nọ ở vào thời đó
Cha mẹ già, chẳng có của dư
Vợ chồng toan tính đẩy đưa
Định đem cha mẹ bỏ bừa núi xa
Chồng đan giỏ nan già cứng chắc
Bỏ hai người quẩy phắt lên non
Rời nhà, từ giã vợ con
Tiếng la kêu nội vẫn còn vang vang.
Cha ơi cha ! nhớ mang cái giỏ
Đem về nhà chớ bỏ giữa đường!
Làm chi con nói tỏ tường?
Thằng con nhỏ dại đáng thương nói rằng :
Khi cha mẹ da nhăn, già yếu
Con bỏ vào để điệu lên non
Người cha lòng dạ héo hon
Bừng tâm tỉnh ngộ, chân còn run run.
Để gánh xuống, đập tung cái giỏ
Lạy mẹ cha, con nhỏ lòng ngu
Tình cha, nghĩa mẹ thiên thu
Dẫu cho già yếu, lời ru còn hoài…
Dù có tốn của tài phụng dưỡng
Đạo làm người còn hưởng phước dư
Tấm lòng cha mẹ vô tư
Mà con tính toán coi như món hàng!?
Tiền có mất dễ dàng kiếm lại
Cha mất rồi, thân tái rã tan(1)
Dẫu cho lệ đổ muôn hàng
Ăn năn sám hối muộn màng tiếc thương.
 
Trời hoàng hôn bốn phương bao phủ
Người bên ta trọn đủ một đời
Lúc thì trồi hụp chơi vơi
Lúc thì danh vọng thảnh thơi đủ đầy.
Cha với mẹ là thầy trước nhất
Ngày lại qua chồng chất tuổi cao
Dạy con kinh nghiệm trước sau
Tiếng khôn tiếng dại biết bao công trình!
Trời ửng đỏ, bình minh tỏ rạng
Lời ru ai trút cạn khối tình
Ngân dài trời đất rộng thinh
Cha già như đám lục bình đang trôi.
Mùa thu sang, mẹ tôi thêm tuổi
Mẹ già đi theo chuỗi nhân thân
Ngày tôi xa mẹ càng gần
Nhăn nheo trên trán mấy vầng tuyết sương.
Biết như thế, tình thương chia sẻ
Con vẫn tin tuổi trẻ mẹ còn
Chân chim xẻ mấy dặm mòn
Lưng còm gối mỏi, lòng son rạng ngời.
Con sợ lắm cuộc đời bất chợt
Như vầng trăng đùa cợt với mây
“Mẹ già như trái chín cây
    Gió lay mẹ rụng, con rày mồ côi” (1)
Lúc mồ côi ai ôi ! thật khổ
Khi con buồn, ai chỗ tựa nương?
Âm dương chia cách đôi đường(2)
Gà con lạc mẹ, lầm đường trót hư.
Lời di huấn tâm thư tiền bối
Lấy chồng gần chớ vội lấy xa
“Mai kia cha yếu mẹ già
    Chén cơm đôi đũa, kỷ trà ai dâng?”(3)
Nợ cha mẹ cái thân ta đó
Đừng quên đi cái ngõ nhà xưa
Con sông, bến nước, hàng dừa
Miền quê của ngoại sớm trưa dãi dầu.
Yêu quê hương hát câu nhớ nội
Dòng sông quê bơi lội hôm nào
Cô kia má phấn môi đào
Anh chàng quân tử trước sau hiếu hiền.
 
Phú hộ nọ mất tiền bởi trộm
Vài năm sau, vợ chốm sanh con
Mặt người trắng trẻo môi son
Anh chàng mau lớn vai tròn lưng vuông.
Người siêng năng luôn luôn làm việc
Cho đến khi sức kiệt mỏi mòn
Tắt hơi thân ấy đâu còn
Nghiệp chi bà mất đứa con trẻ khờ?
Truyện kể rằng: ai ngờ kiếp trước
Gia đình kia chỉ được một trai
Mẹ già cực khổ đắng cay
Cảnh nhà nghèo khó tháng ngày trầm kha.
Một ngày kia bà già bỗng mất
Nhà nghèo nàn chôn cất khó đa
Tính gần rồi lại tính xa
Mười phần thương mẹ, anh ta làm càn.
Đi ăn trộm bên làng phú hộ
Được trăm đồng anh cộ hàng rương
Ma chay chôn cất tỏ tường
Ai ngờ thương mẹ, lầm đường trả vay.
Vài năm sau, anh này bỗng mất
Đầu thai nơi gia thất phú ông
Trả đi món nợ trăm đồng
Muốn tròn chữ hiếu vướng vòng trái oan.
Có lòng hiếu, ta càng phải tránh
Tròn hiếu nên xa lánh đường tà
Thương lòng hiếu đạo anh ta
Nhưng câu hiếu ấy thật là không nên!
 
Vẳng tai nghe tiếng rên bà mẹ
Thoáng nhìn qua còn trẻ, xanh xao
Lâu lâu bà lại khóc gào
Quan tài con gái phủ màu khói nhang.
Người cha hiền mắt tràn lệ ứa
Nhìn ảnh con độ nửa chừng xuân
Lâu lâu dòng lệ rưng rưng
 Con vừa đôi tám cha mừng, mẹ lo
Con đua đòi tiền cho chẳng đủ
Sớm với chiều theo lũ ăn chơi
Gái trai bỏ học, đua đời
Đòi mua xe mới theo thời ngoại lai.
Mẹ từ chối, nó nài nó nỉ
Cha nó la, nó hí nó nghinh
Tiền cha chẳng đủ thiệt tình
Nó ôm oán hận, liều mình làm nư.
Uống thuốc độc giã từ cõi thế
Hận mẹ cha, khó thể tội dung
Màn đêm tiếng trống thùng thùng
Tiếc thương mấy kẻ cười chung mấy lời !?
Cha với mẹ lệ rơi sầu khổ
Hành động này vạn cổ cười chê
Hồng trần phủ một giấc mê
Thân cha mẹ tạo, chớ hề coi khinh!
Chắc bây giờ hồn linh sám hối
Quỷ môn quan bóng tối bao trùm(1)
Hai tay ôm lấy gông cùm
Tiếc thương tủi phận hang hùm đã vô.
Thấy ân hận nấm mồ xanh cỏ
Nhìn mẹ hiền tóc xõa nhớ nhung
Nuôi con mấy chặng thẳng dùng(2)
Khó khăn bao lượt chập chùng niềm đau.
 
Nhà kế bên tường cao lồng lộng
Trời hoàng hôn tỏa bóng mái vòm
Vợ chồng già cả lưng còm
Làm chi giàu có chiều hôm thanh nhàn?
Tay mấy chiếc nhẫn vàng lấp lánh
Niềm cô đơn hiu quạnh vợ chồng
Suy tư bao chặt đáy lòng
Nhớ thương sâu thẳm khiến ông thở dài.
Con gái ông đêm này có nhớ ?
Phương trời xa mấy thuở thăm nhà
Cảnh nghèo cơ cực mẹ cha
Quanh năm đói khổ xót xa chạnh lòng.
Quyết hy sinh theo dòng đời bạc
Cô theo chồng với bác Đài Loan
Cô thì má phấn môi son
Chồng cô bảy chục của còn tiền trăm.
Trời Đài Bắc xa xăm diệu vợi
Đếm thời gian theo sợi nhện giăng
Lũ cò lúc sáng đi ăn
Chiều về la lả dưới trăng quây quần.
Nơi xứ người tấm thân ở đợ
Đi kiếm tiền làm vợ người ta
Tiếng Tàu “một chữ bẻ ba” (1)
Người quen chẳng có như là kẻ câm.
Đổi cái chuyện ăn nằm kiếm bạc
Gởi về nhà đương đát gấm nhung(2)
Làm con cực khổ lao lung
Hy sinh trả hiếu mấy cung đàn buồn.
Hai cô gái hai luồng tư tưởng
Nhìn bên ngoài hình tướng giống nhau
Hỏi ai lòng dạ thanh cao
Ai vì cha mẹ đẹp sao tấm lòng?
Nuôi con đến lưng ong ngực nở
Bao nhọc nhằn trăn trở lòng cha
Làm người phải biết lo xa
Đừng làm mang tiếng mẹ cha với đời.
Ai cũng có một thời tuổi trẻ
Ai đã từng làm mẹ làm cha
Đau lòng của mẹ đẻ ra
Biết bao đáp đặng công cha cao dày.
Khi sanh nở nhuốm nhầy máu mủ
Mẹ nằm than cho đủ ấm lòng
Thấy con đỏ hói khó bồng
Cha nâng nhè nhẹ, vợ chồng lăng xăng.
Nào tã lót, miếng ăn, thức uống
Giặt đồ dơ luống cuống tập tành
Tuy ghê, cha cũng cam đành
Thương con, thương vợ trời xanh chứng lòng.
Con khóc đêm, vợ chồng không ngủ
Dỗ dành cho con đủ giấc say
Mong sao hết tháng hết ngày
Mong con mạnh khỏe, mặt mày đẹp xinh.
Lúc con lật, mẹ rinh để lại
Lúc con trườn, cha ngại bụng đau
Con bò, nhìn trước nhìn sau -
Sợ rơi xuống đất, đỡ mau nhẹ nhàng.
Đi chập chững, cha mang, mẹ đỡ
Luôn bên con, lo sợ té đau
Nhai cơm, mẹ đút muỗng nào
Bao nhiêu hạt gạo nghẹn ngào bấy nhiêu.
Luôn quấn quýt, mẹ yêu, cha mến
Mẹ là thầy mang đến đầu tiên
 Từng câu bập bẹ thường xuyên
Tập theo nói đớt, cha hiền mớm con.
Cha nặng nhọc lo tròn cơm gạo
Mẹ vui vầy con thảo hiền ngoan
Ngoài đồng nắng cháy chang chang
Thân cò lặn lội bên làng, ven sông.
Kể sao xiết đêm đông lạnh ngắt
Con đái dầm ướt mặt chiếu loang
Nơi khô nhường lại cho con
Mẹ nằm chỗ ướt, thân còn lạnh run.
Khi con bịnh kiết hung chưa rõ
Mẹ kề bên, mờ tỏ ánh đèn
Ngoài trời dày đặc đêm đen
Cha còn thao thức rối ren trăm phần.
Lo ăn học mấy lần mẹ dắt
Lo áo quần cặp sách đón đưa
Ở trường, thầy dạy sớm trưa
Về nhà, mẹ dạy chuyện xưa cổ truyền.
Truyện cổ tích lời nguyền còn đó
Giống Rồng Tiên con có hiểu không ?
Dân ta có giống có dòng
Từ thời thượng cổ con Rồng cháu Tiên.
 Ai cũng có cửu huyền thất tổ
Gìn nghĩa nhân kim cổ nối dòng
Làm con - nhớ đến cha ông,
Làm con - báo hiếu cái công sanh thành!
 
Con gắng học chớ đành bỏ lãng
Chớ ham chơi, chớ cạn nghĩa tình
Bạc tiền, quần áo, công trình
Mười hai năm học thiệt tình dày công.
Bởi nắng cháy long đong sương sớm
Bởi mưa chiều thân ốm da nhăn
Mặt cha có mấy vết hằn
In sâu trán mẹ mấy lằn thời gian…
Con trưởng thành lại càng lo lắng
Lập gia đình ngay thẳng đỡ nương
Đem lòng bát ngát tình thương
Cháu con nội ngoại đêm trường còn lo.
Cha mẹ già nằm co khó ngủ
 Nhớ thằng hai chưa đủ miếng ăn
Thằng ba còn lắm nhọc nhằn
Con tư con tám chưa bằng chị, anh.
Lòng cha mẹ cao thanh vậy đó
Mà các con biết tỏ cùng chăng ?
Hay là giành giựt miếng ăn
Mất tình huynh đệ khó khăn dường nào.
Chỉ có cái tường rào tranh cạnh
Mặc tình cha đói lạnh đâu màng,
Người đời ham thích bạc vàng
Quên tình cốt nhục, tương tàn mẹ, cha.
Đừng để lúc xót xa đã muộn
Mẹ mất rồi! oan uổng tiếc thương?
Đừng than con đã lạc đường
Mẹ cha có một - vô phương kiếm tìm!
 
Có câu chuyện cổ kim muối xát
Tình phụ từ ngọc nát vàng tan


(1) Thở nhẹ nhàng của bào thai còn nhỏ.
(2)      
(1)     Hát ru Nam Bộ.
(2)     (3) Ca Dao.
(1) Cá Lóc còn nhỏ sống thành từng bầy bên cá mẹ.
(1) Một loài chim, chim trống ở tổ tựa quai nón lá đu đưa, gió mưa tạt vào dễ dàng, trong khi chim mái và chim con ở tổ rất đẹp và ấm cúng.
(1) Thân người chết tái nhạt đi, sau ba ngày từ từ hoại diệt.
(1) Hát ru Nam Bộ.
(2) Người sống và kẻ chết.
(3) Hát ru Nam Bộ.
(1) Cửa tái sanh làm loài Quỷ.
(2) Như hình ảnh sợi dây thun, kéo căng ra hay chùn lại.
(1) Thành ngữ: Không biết lấy một chữ.
(2) Dệt nên nhung lụa.
CÁC SÁCH KHÁC
•   Con Sư Tử vàng của Thầy Pháp Tạng
•   Những truyện cổ Việt Nam mang màu sắc Phật Giáo
•   Tình Người
•   Nói với tuổi 20
•   Góp nhặt cát đá
•   Tự Tình Quê Hương
•   Hư Hư Lục 03
•   Hư Hư Lục 02
•   Hư Hư Lục 01
•   Truyện cổ Phật giáo tập 5
Thư viện hình ảnh
Video
Hôm nay ta về đây CLB Hoa Linh Thoại tham gia hội trại hè 2011 Đại lễ cầu an cầu siêu cho các nạn nhân động đất sóng thần Nhật Bản Phật Đản ca - Ca sĩ Võ Thu Nga Cuộc hành trình du lịch tâm linh tại vương quốc Campuchia 2011
Blog mới cập nhật
Đại học Hoa Phạm Đài Loan - Mùa hoa Tuyết
Thầy ơi, con đã nhận ra Thầy rồi!
Nhớ thầy Truyền
Bây giờ tôi mới hiểu vì sao...
Hoa tháng Năm
Cổ phần công đức
Tôi mắc nợ ông Sáu
Đi tìm vũ khúc mùa hè
Mơ màng Phật dạy....
Lời thú tội của chị gái nhỏ nhen
Slide Powerpoint
Bài học cuộc sống Các ngôi chùa Việt Nam Lời Phật dạy Lời thì thầm của hoa Phật pháp Tổng hợp Vu Lan Báo Hiếu
CLB Hoa Linh Thoại
Bản quyền thuộc Website Hoalinhthoai.com © 2008 - 2024
Ghi rõ nguồn hoalinhthoai.com khi đăng tải lại thông tin từ website này