Nếu anh chết, em đừng thương tiếc nhé
Đừng bi ai cũng đừng khóc ly tan
Dù anh không tồn tại chốn dương gian
Nhưng vẫn sống ở bên em mãi mãi
Anh vẫn nhớ như in lời Phật dạy,
Cái thân nầy do tứ đại hình thành
Thế cho nên nó không phải là anh
Mà chỉ là giả danh, không thật tướng
Khi duyên hợp, nó trở thành hiện tượng
Lúc duyên tan, nó theo đó ẩn tàng
Mà trần gian, vạn vật vốn vô thường
Nên tất cả đều sinh-thành-trụ-hoại
Nghiệp duyên hết, anh về cùng tứ đại
Nhưng luôn luôn quấn quít mãi bên em
Khi nhớ anh, em cất tiếng gọi tên
Hoặc hãy đến nâng niu từng biểu tượng
Đóa hoa tươi khoe mình trong nắng sớm
Áng mây trôi lơ lửng giữa chiều êm
Giọt mưa khuya rơi tí tách bên thềm
Làn gió nhẹ vi vu qua cửa sổ
Cùng ngọn nến đang lung linh rực rỡ
Nghĩa là em đã gặp gỡ anh rồi
Nghĩa là em không phải sống đơn côi
Và em cũng không trở thành góa phụ
Nếu tứ đại không còn trong vũ trụ?
Thì đôi ta mới vĩnh viễn xa nhau
Không bao giờ chuyện đó xảy ra đâu
Đôi ta vẫn sống bên nhau hạnh phúc
TRƯƠNG HOÀNG MINH
|