|
Tôi ra đi hàng tre buông tiếng khóc
Bỏ con diều quên cả tuổi thơ
Tôi ra đi hoàn hôn như nhạt nắng
Lấp trưa hè khoảnh khắc bơ vơ
Từ dạo ấy tôi rời xa mãi mãi
Tiếng gọi lòng chạnh mắt nhìn theo
Ôi quê hương bao niềm nhung nhớ
Khóc trong tình nặng cả con tim
Mái trường xưa tưởng chừng như khách lạ
Nắng trưa hè ngân vọng tiếng ve xa
Đôi niềm vui trở về nơi dĩ vãng
Để trải lòng ôm trọn giấc mơ bay
Nẻo Xa
|