|
TẶNG MẸ (ngày Vu lan)
(Con may mắn cài hoa hồng đỏ
Lại trong đời kết được Pháp duyên.)
Sinh chúng con muôn phần mẹ khổ
Nuôi lớn con hao tổn thân gầy
Tâm trí mẹ dành con hết thảy
Tấm thân này nhờ mẹ cha cho!
Nay con lớn công danh đứt đoạn
Mẹ chưa vui cho được bằng người
Cũng học hành đến chốn đến nơi
Đời nghiệt ngã con không thắng nổi
Chợt một ngày tâm con bừng sáng
Ánh từ bi Phật pháp chiếu soi
Con mới hiểu vô thường vạn sự
Ngay thân này rồi cũng mất đi
Một đời người sinh- già -bệnh- chết
Thế gian vui chỉ được sớm chiều
Sự sinhlà bắt đầu sự chết
Nỗi vui là tiếp đến khổ đau
Sum họprồi đến khi ly biệt
Bỏ thân này ta sẽ về đâu?
Ta đã thế từ vô lượng kiếp
Chết rồi sinh sáu nẻo luân hồi
Sáu nẻo ấy có gì kinh sợ?
Chúng sinh thường ăn nuốt lẫn nhau
Đời trược ác khổ không tả xiết…
Mà người đời vẫn muốn cầu vui.
Quảvì nhânkhông gì sai trật
Nay duyên lành đã đến với con
Chắc kiếp trước con từng gặp Phật
Ở đời này gặp Pháp khó tin
Pháp ấy rằng: mười xưng danh Phật
Phút lâm chung đặng Phật đón về
Sinh Cực lạc thọ hưởng an vui
Không thối chuyểnquyết ngay thành Phật.
Tin lời Phật càng thương cha mẹ
Suốt một đời tần tảo nuôi con
Con trưởng thành giờ thêm nuôi cháu
Tuổi đã già vẫn phải bán buôn…
Hiểu được Đạo ngộ ra chữ Hiếu
Mong mẹ cha thành Phật một đời
Gắng nhắc khuyên sợ đâu nhàm mỏi
Tuổi đã cao gắng niệm Phật nhiều
Chuyện thế gian đừng chi ham nữa
Chớ để tâm vướng bận chuyện đời.
Con rất mừng mẹ cha tin tưởng
Đã chuyên tâm niệm Phật sớm chiều.
Chỉ phân vân mẹ còn nóng giận
Cái tánh này cố sửa mẹ ơi!
Nhẫn ở đời rằng con biết khó
Nhưng chẳng làm đường ác chực lôi.
Mẹ hãy nghĩ Tâm này là Phật
Có bao giờ Phật nóng giận đâu!
Ở trong Kinh, Phật-đà dạy rõ
Nhớ lời này mẹ ngẫm mà vui:
“Tuy đời này cực khổ tu hành
Nhưng thời gian sẽ thoáng trôi qua
Và đời sau về nơi An lạc
Chốn an vui thọ hưởng vô cùng”( Kinh Vô Lượng Thọ)
Kinh tuy nhiều mẹ không cần biết
Chỉ chuyên trì bốn chữ hồng danh
Thêm những lúc hái rau nấu bếp
Khi ăn cơm mặc áo cũng trì
Thầy Trí Tịnh bảo vầy: “Tu mót”
Mót được nhiều hơn khóa sớm - khuya
Ai hỏi gì: “A mi đà Phật”
Tôi biết trì bốn chữ ấy thôi.
Thương người đời phần nhiều tu tạp
Phước thế gian mẹ chớ có bàn
Cầu dẫu được mất phần giải thoát
Bởi Tâm mình còn vướng thế gian.
Biết vạn pháp đều do Tâm tạo
Tạo cho mình một cõi Tây Phương
Niệm Danh Phật: Tâm này là Phật
Nghĩ vậy thôi buông xuống được nhiều.
Còn điều nữa mẹ chưa buông được
Mẹ hay thường lo lắng cho con.
Mẹ thân yêu giờ con đã lớn
Vững tin vào mỗi bước chân con
Dù kiếm tiền con không danh vọng
Nhưng con vui với Pháp mỗi ngày
Phật đã dạy: miếng cơm hớp nước
Là nhân từ đời trước đó thôi.
Con tin chắc đời này giải thoát
Đến Tây Phương trí huệ khôn cùng
Phước huệ ấy có chi sánh nổi
Mẹ phải mừng điều ấy mới nên.
Ngoài mẹ ra vô vàn cha mẹ
Từng sinh con chăm bẵm thân con
Lời Phật dạy: từ vô lượng kiếp
Chúng sinh làm cha mẹ của nhau.
Con đã nguyện độ cho tất cả
Sớm quay về lìa khổ được vui.
Bởi vì thế bắt đầu từ mẹ
Hãy làm gương đi trước chúng con
Mẹ cũng nguyện độ cho hết thảy
Ấy mới là Tâm Phật mẹ ơi!
Con mong ước một mai nào đó
Mẹ mỉm cười: “Ta thấy Tây Phương”.
Tuệ Tâm
|