Tuy đã có lúc anh hài hước an ủi em rằng: “Dù cuộc sống này như thế nào đi chăng nữa? anh vẫn và sẽ mãi mãi bên em và đưa em đi những nơi mà chúng ta có thể đến …. và giờ nó đã chấm dứt khi em đã viết lên một câu truyện trong thời gian em gặp anh”, “nhưng  anh biết vì sao mà em viết ra nó không? Có một lần em ngồi nói chuyện với một nhà  tâm lý học và ông ấy giảng giải về cuộc sống và sự thử thách trong tình yêu. Ông nói rất rất nhiều về sự cảm thông, chiều chuộng, chia sẻ trong những cung bậc của cảm xúc sẽ chứng tỏ về một tình yêu chân thành mà nhiều khi con người vẫn nhầm tưởng anh ah!” Nhưng giờ em đã biết trong cuộc sống này không có tình yêu đích thực. “em đã cố găng xây dựng ra một cốt truyện để biết xem ai là người quan tâm, lo lắng cho mình như giờ đây em biết không có ai thương yêu mình bằng chính bản thân, gia đình và anh em mình”. Khi em hỏi anh những câu hỏi ngốc nghếch đó không phải vì em không biết mà vì………..?

“Yêu không phải vì sự thông minh hay ngốc nghếch.

Yêu không phải sự giàu sang hay nghèo khó.

Yêu không phải là sự thờ ơ hay mặn nồng.

Yêu là phải trân trọng, chia sẻ, cảm thông……Anh ah!”

Yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc!

 Và giờ em tự nhủ rằng, dù có đau đến mấy em cũng phải đuổi kịp anh, em sợ nếu mình dừng lại, chỉ một chút thôi em sẽ lạc mất anh trên con phố.

Vậy mà trong một phút bất cẩn, em mải mê xoa xoa đôi chân của mình, ngẩng đầu lên em không còn thấy anh đâu nữa. Em run rẩy sợ hãi tìm kiếm anh trong dòng người qua lại... không có anh. Đầu óc em quay cuồng, em không nhớ gì nữa, không còn nhận ra mình là ai trong dòng người đó. Đâu rồi? một con bé giày thể thao, quần jean, áo thun chạy tung tăng trên phố. Còn lại mình em với đôi chân chảy máu - trái tim đau nhói, đến buốt giá tâm hồn.

Em hiểu ra một điều anh và em không còn thuộc về nhau. Chúng ta không phải là hai đường thẳng song song, chỉ là hai con đường giao nhau tại ngả tư. Để rồi khi đèn xanh bật lên, anh và em lại phải tiếp tục cuộc hành trình mới của riêng mỗi người - hai con đường vẫn chỉ là hai con đường.

Rồi đến một ngày em sẽ phải cất đôi giày này cùng với những kỷ niệm vào ngăn tủ... ngăn tủ tròn trịa kỷ niệm của một chặng đường. Em sẽ mua cho mình những đôi giày thể thao phù hợp, tiếp tục đi đến những cột đèn tiếp theo. Cho đến khi cột đèn bị hư, đèn xanh không thể sáng được nữa... em sẽ dừng lại. Vì đó chính là đoạn cuối của con đường.

Chúc anh sẽ tìm được đoạn cuối con đường cho riêng mình. Hạnh phúc nha anh!

Chấm dứt câu chuyện em viết ra . Em như khoác trên mình hành trang với niềm tin và hy vọng cộng với một nỗi đau xé lòng, em chập chững bước vào đời. Giờ đây, khi đã là một cô gái chín chắn hơn rất nhiều em vẫn còn nhớ, vẫn mong trên đường phố tấp nập của cuộc sống này vô tình em được gặp anh để chúng mình còn có lý do để vui vẻ chào nhau vì em biết chắc một trong hai chúng ta sẽ chẳng ai có đủ can đảm để tìm đến nhau. Và em đã chọn cho mình hòn đá hay viên ngọc khi phải xa anh, em cũng không biết nữa anh à?

Luyện Thúy