Có một tín đồ tránh mưa ở dưới mái hiên, nhìn thấy một vị Thiền sư đang cầm dù đi qua, bèn gọi: “Thiền sư! phổ độ chúng sanh một tí đi! dẫn tôi đi một đoạn có được không?”.
Thiền sư lại nói: “Tôi đang đi trong mưa, ông đang đứng dưới mái hiên, mà dưới mái hiên không có mưa, tôi không cần phải giúp ông”.
Vị tín đồ lập tức đi ra khỏi mái hiên, đứng dưới mưa rồi nói rằng: “Nay tôi cũng đang đứng trong mưa, Ngài nên giúp tôi rồi đó!”
Thiền sư nói: “Tôi cũng đang ở trong mưa, ông cũng đang ở trong mưa, tôi không bị ướt, vì tôi có dù; ông bị ướt vì ông không có dù. Cho nên không phải tôi giúp ông mà cái dù giúp ông, nếu ông muốn được giúp, không cần phải tìm tôi, mà hãy tự đi tìm dù đi!”.
Thiền sư nói xong đi thẳng về phía trước.
Mình có dù tức không bị mưa ướt, mình có thiền tánh đúng đắn, tức có thể không bị ma mê hoặc. Trời mưa không mang dù lại muốn người khác giúp đỡ, thường ngày không biết bản tánh tự ngã đúng đắn, lại muốn người khác cứu độ. Điều này cũng giống như trong nhà có kho báu mà không dùng, lại cứ muốn của cải nhà người ta, làm sao mà như ý muốn được?
Tự che dù của mình, tất cả mọi việc đều nên yêu cầu ở bản thân. Vị Thiền sư kia không cho mượn dù, kỳ thực đó là lòng đại từ đại bi của Thiền sư.
Liên Hải trích dịch